Hai người cứ thế cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm.
Vốn tưởng kiểu người như Đường Vũ Ngân sẽ không tùy tiện nói chuyện phiếm với ai, Giản Tiệp mới ôm tâm tình ‘vét sạch cơm rồi chuồn thẳng’, có điều cả bữa cơm cứ ăn rồi ăn, tuy Đường Vũ Ngân nói không nhiều lắm, nhưng lại khiến cho Giản Tiệp có cảm giác luyến tiếc kỳ lạ.
Thật ra, nếu Giản Tiệp có mắt nhìn tốt hơn một chút, tâm tư sâu hơn một chút thì sẽ phát hiện ngay cả động tác ăn cơm của Đường Vũ Ngân cũng phù hợp với tiêu chuẩn lễ nghi buôn bán, rõ ràng chỉ uống canh bắp cải su hào thôi mà cũng có thể làm giống như đang uống nhân sâm tổ yến được. Ngược lại Giản Tiệp bên cạnh thì cứ xì xụp chén sạch mấy bát cơm liền, vừa nói vừa ăn, vui quên trời đất.
Giản Tiệp cầm bát cơm trên tay, và vài miếng cơm liền nói.
“Tôi có một người bạn, gần đây đang mang thai, có điều cô ấy hơi buồn phiền về chuyện đứa bé, cả ngày ở nhà cứ như chuột chũi đào đất, rầu rĩ xoay mòng mòng.” Lại ăn một miếng, tiếp tục nói: “Bởi vì cô ấy chưa từng sinh bao giờ hết nên không có kinh nghiệm, chỉ có thể ngồi nhìn video sinh nở của heo công nghiệp rồi tích lũy kiến thức, nghĩ thay cô ấy thì, quả thực đúng là hơi vất vả thật, anh thấy thế nào?”
Đường Vũ Ngân: “. . . . . .”
Phụ nữ sinh em bé và heo mẹ sinh heo con là hai chuyện hoàn toàn khác nhau đấy nhé…có điều loại chuyện này một người đàn ông như anh hình như không có quyền phát biểu ý kiến thì phải…
Đường Vũ Ngân uống một ngụm canh rồi nói : “Trong trường hợp này thì người bạn của em cần nhất là sự an ủi về tâm lý, xua tan đi cảm xúc lo lắng khẩn trương trong lòng mới đúng, chồng cô ấy nên ở bên cạnh vợ mình nhiều hơn.”
“Đúng thế, chồng cô ấy đối xử với vợ mình tốt lắm,“ Nghe nói vì chăm sóc cô ấy mà cái gì công ty cái gì dự án kế hoạch Đường Thần Duệ cũng không cần nữa rồi, Giản Tiệp yên lặng cảm khái: “Hướng Vãn nhà chúng tôi là một cô gái ngay thẳng thật thà như thế, thật chẳng biết hồi trước Đường Thần Duệ đã dùng những thủ đoạn gì mới đưa được cô ấy lên giường. . . . . .”
Nghe vậy, Đường Vũ Ngân làm như vô tình quét mắt qua, lại uống thêm một ngụm canh nữa.
“Cái người tên Đường Thần Duệ kia. . . . . . Hai người rất quen thuộc sao?”
Giản Tiệp thấy anh chủ động đặt câu hỏi, vẻ mặt liền cực kì phấn khởi.
“Quen chứ! Không quen thế nào được! Chúng tôi quen biết không nhầm lẫn thì đã sắp được ——“ Vội vàng xòe bàn tay ra đếm, phát hiện không đếm được hết, vì thế cô đành ăn tươi nuốt sống nói: “Tóm lại là quen biết rất nhiều năm!”
Giản Tiệp vốn định nhân cơ hội hỏi ngược lại ‘sao bỗng nhiên anh nhắc đến chuyện này?’ để mở đầu đề tài mới, có điều làm sao Đường Vũ Ngân lại để cô có cơ hội đặt câu hỏi đó, anh vươn tay cầm bát cơm rỗng của cô, xới thêm một chén nữa rồi khẽ gật đầu, làm như tùy ý hỏi: “Nghe nói anh ta làm nghiệp vụ đầu tư.”
“Đúng vậy đấy đúng vậy đấy ——“
Khó có lúc Đường Vũ Ngân phản ứng giống với người bình thường một chút, Giản Tiệp có phần cực kỳ phấn khởi, trong lúc vô tình đã bị anh dẫn đi. Đường Vũ Ngân căn bản không cần phí lòng đi giả bộ, chỉ cần mỗi lần Giản Tiệp nói xong một phần thì hợp thời đáp lại vài tiếng “Ừm” là được, Giản Tiệp bị anh làm cho tâm tư ngứa ngáy, nhịn không được sẽ lại nhiều lời nói thêm vài câu.
Giản Tiệp nói được một lúc lâu liền cảm thấy kỳ quái, cô bỗng dừng lại, nghi ngờ hỏi: “Sao anh lại có hứng thú với chuyện này?”
Đường Vũ Ngân mỉm cười.
Bệnh nghề nghiệp mà thôi.
Cuộc sống chi tiết của một người gần như có thể phản ánh chính xác phong cách làm việc của anh ta, Giản Tiệp nói cho anh nhiều điều về cuộc sống đời thường của Đường Thần Duệ như vậy, muốn đưa ra quyết sách lật đổ anh ta sẽ nắm chắc cơ hội thành công, hơn nữa bây giờ vợ của Đường Thần Duệ lại đang có bầu, tất nhiên sẽ khiến anh ta phân tâm.
Đường Vũ Ngân rũ mắt xuống, mỉm cười suy nghĩ, nếu như bụng dạ anh nham hiểm thêm một chút, bây giờ quay trở về công ty, bắt đầu dồn vốn tư bản của mình làm một trận cùng với Đường Thịnh, chắc sẽ kiếm được một khoản không tệ đâu nhỉ?
Có điều. . . . . . Quên đi.
Loại chuyện nhân lúc cháy nhà đi hôi của này vẫn nên để lần sau thì hơn, gần đây anh không có hứng thú nói chuyện công việc, cũng không nghĩ đến việc thử sức với trò chơi nguy hiểm như vậy.
Đường Vũ Ngân không trả lời vấn đề của cô, chỉ đưa mắt nhìn Giản Tiệp, ôn hòa hỏi: “Ăn no chưa? Có cần tôi múc canh cho em nữa không?”
“Được được được!”
Sự thật chứng minh, Tiểu Giản đúng là đứa nhỏ thật đơn thuần.
Sao cô có thể là đối thủ của Đường Vũ Ngân được, thiếu chút nữa đã trở thành gián điệp thương mại mà cũng không biết.
Giản Tiệp đĩnh đạc đưa bát cơm cho anh, miệng vẫn không quên lảm nhảm nói “Tôi muốn ăn củ cải, cho tôi nhiều củ cải trong canh vào nhé . . . . . .” , hoàn toàn không biết nếu vừa rồi tâm tư Đường Vũ Ngân ngoan độc thêm một chút, trên thị trường tư bản liền sẽ có một hồi mưa gió.
Ăn hết cơm rồi, chẳng lẽ còn không biết xấu hổ để chủ nhà rửa bát đũa hay sao? Giản Tiệp vội vàng đứng dậy thu dọn, “Để tôi rửa cho, để tôi.”
Lúc này Đường Vũ Ngân lại tỏ ra rất khách khí: “Không cần đâu, tôi rửa là được rồi.”
Giản Tiệp tay chân nhanh chóng, đặt mâm với bát đũa vào trong bồn rồi mở vòi nước ra, “Ôi mẹ ơi!”, cô không nhịn được kêu lên thành tiếng, nước ở nông thôn quả nhiên lạnh đến thấu xương.
Đường Vũ Ngân đẩy cô ra, cầm nước rửa bát bên cạnh rồi tiến tới: “Đừng ngâm nước lạnh, đi lấy túi sưởi ôm đi, bằng không em sẽ nứt da đấy.”
“Hứ, sợ gì nứt da chứ, chỉ là sưng ngón tay một chút thôi mà.”
Đường Vũ Ngân mở vòi nước lạnh ra, cất giọng thản nhiên: “Sưng một chút cũng là bị thương, trên người con gái có thương tích sẽ không tốt.”
“. . . . . .”
Một câu nói vô cùng quen thuộc, nhiều năm trước, đã từng có một người nói với cô những lời như vậy. Đáng tiếc, người nói vô tâm, người nghe lại có tình, để từ đó khiến cô tiêu hao mấy chục năm tình cảm.
Giản Tiệp ngửa mặt nhìn trời, sờ đầu, lặng lẽ không tiếng động bước ra bên ngoài.
Đường Vũ Ngân thu dọn phòng bếp xong, lúc lau tay đi ra ngoài liền thấy Giản Tiệp đang vùi đầu vào bàn học, một tay lật sách, một tay cầm bút máy ra sức ghi chép.
Thấy anh đi ra, Tiểu Giản liền khôi phục sức sống, chỉ vào cuốn sách trước mặt kêu khổ: “Đường Vũ Ngân, anh tốt bụng chỉ điểm cho tôi một chút đi.”
Đường Vũ Ngân đi tới, cầm điều khiển của máy điều hòa, tăng độ ấm trong phòng lên ột chút rồi tùy ý đáp: “Với trình độ của em bây giờ, tôi không có cách nào dạy được.”
Giản Tiệp trợn mắt: “Vì sao?!”
Đường Vũ Ngân ném điều khiển đi, vô cùng thành thật đáp: “Bởi vì tôi nói em nghe không hiểu.”
Giản Tiệp lập tức cười một tiếng, tỏ vẻ khinh thường: ”Xì. . . . .”
Đường Vũ Ngân đứng trước bàn học, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, vì thế anh quyết định cùng cô chơi một trò chơi nhỏ: “Em đã từng chơi trò mô phỏng đàm phán chưa?”
Tiểu Giản bắt đầu phát huy khả năng tư duy không tệ của mình: “Giống như bắt chước người ta bắn nhau đấy á?” Chẳng qua một cái dùng súng, một cái dùng não thôi mà.
Đường Vũ Ngân gật gật đầu: “Cũng không khác nhau lắm.”
Giản Tiệp chậc một tiếng, soi mói quét mắt nhìn anh từ trên xuống dưới một lần: “Tên nhóc, lai lịch của anh là gì? Chơi được trò này sao?…..”
Đường Vũ Ngân ôn hòa cười: “Làm công cho người ta, cái gì cũng phải biết một chút.”
Giản Tiệp suy nghĩ, rồi khẽ gật đầu một cái với anh.
“À, thì ra là thế. Làm công cho người ta quả nhiên không phải chuyện dễ dàng nhỉ. . . . . .”
Xã hội bây giờ, cạnh tranh rất là kịch liệt đó nhé. . . . . .
Dáng vẻ nho nhã của Đường Vũ Ngân đúng là rất giống trợ giảng trong đại học. . . . . . Cái chỗ đại học này cũng là nơi rắc rối, kiểu gì cũng phải học tập nghiên cứu, rồi thi đầu vào mới có thể ra giang hồ lăn lộn được, tên nhóc này nhảy nhót trong cái đại đội ấy chắc cũng vất vả không ít. . . . . .
(Momo: lạy chị, dùng một loại ngôn ngữ một loại tiếng thôi cho em nhờ, cái gì là giang hồ là đại đội chứ T___T)
Đường Vũ Ngân nhìn cái ánh mắt ẩn chứa chua xót của cô liền biết thừa, trong vòng năm phút vừa rồi đại tiểu thư họ Giản xuất thân giàu có này đã coi kẻ công tử như anh thành người làm công từ đầu đến chân để đồng tình. Anh nhìn cô một cái, không giải thích, chỉ vào sách nói: “Có muốn chơi thử không?”
“Muốn!”
Đường Vũ Ngân mỉm cười.
Giản Tiệp vỗ vỗ vai anh, giọng điệu cực kỳ thương hại: “Một tên nhóc như anh giúp người ta làm công kiếm chút tiền cũng thật không dễ dàng nhỉ. . . . . .” Dạy không tốt chắc cha cô sẽ không phát tiền lương cho anh ta đâu, nghĩ thế, quản đốc Tiểu Giản càng cảm thấy đứa nhỏ này thật sự rất đáng thương: “. . . . . . Anh làm nghề dạy học như vậy có thể kiếm được bao nhiêu thế, áp lực cuộc sống chắc lớn lắm, chắc anh còn muốn dành dụm tiền để tương lai cưới vợ đúng không?”
Đường Vũ Ngân: “. . . . . .”
Khụ, cô thích đồng tình thì cứ để cô đồng tình đi, sắc mặt Đường Vũ Ngân có chút đen, anh cứ không giải thích đấy, đùa chết cô luôn.
Anh dạy cô.
“Vừa rồi chỗ này em nói không đúng.”
“Vì sao chứ?”
“Lúc đàm phán thì trọng điểm không chỉ ở chỗ em hỏi điều gì, mà còn ở chỗ vì sao em hỏi.”
Đường Vũ Ngân vô cùng kiên nhẫn, hướng dẫn cô từng bước, “Ví dụ, nếu như em hỏi ‘có thể mặc cả hay không?’, câu trả lời thường là ‘không’, bởi vì vấn đề mà em hỏi là ‘hay không’. Nhưng nếu như em hỏi ‘giá cả thương lượng có thể nhiều đến mức nào?’, em có thể đạt được ba mục đích: một, không cho đối phương định ra quy tắc đàm phán; hai, nhắc nhở đối phương đây là một cuộc giao dịch buôn bán; ba, có thời gian quan sát ngôn ngữ cơ thể của đối phương, giúp em lựa chọn ra chiến thuật đàm phán. Hiểu chưa?”
Giản Tiệp suy nghĩ một lúc, dáng vẻ có chút hiểu ra, cảm thấy thật thần kì: “Hình như đúng là thế thật. . . . . .”
Đường Vũ Ngân: “. . . . . .”
Đừng nói cô nàng này cho rằng anh thật sự là gia sư dạy kèm đấy nhé?! Đùa chắc, lấy giá trị con người anh, muốn đi ra ngoài dạy kèm một với một là mức tiền cao bao nhiêu chứ?
Đường Vũ Ngân xoa trán “Nghỉ 10 phút đi.” Dạy một cái kẻ ngu ngốc thật đúng là mệt nhọc mà. . . . . .
“A, được được…”
Tiểu Giản rất chăm chỉ, lúc nghỉ ngơi vẫn không quên sửa lại nội dung bài học ban nãy, dùng bút hí hoáy viết cái gì đó lên bảng ghi chép.
Một bóng người bỗng nhiên đi đến bên cạnh cô, sau đó thanh âm nhẹ nhàng của Đường Vũ Ngân vang lên: “Mở miệng ra.”
Giản Tiệp vừa ngẩng đầu liền: “A?”
Một giây sau, một vật nhỏ đã được thả vào trong miệng cô. Tiểu Giản đưa lưỡi ra liếm liếm, là một viên kẹo trái cây tròn trịa, có mùi vị dưa hấu.
“Ôi chao. . . . . .”
Đường Vũ Ngân thản nhiên cười: “Có thích không?”
“Có có có, vị rất ngon!” Cô dùng sức gật đầu: “Loại kẹo này bây giờ hình như không còn bán nữa thì phải? Tôi nhớ trước đây ăn rất dễ dàng, ba đồng một túi năm viên …”
Nhưng mà tầm mắt vừa hạ xuống, cô liền nhìn thấy giấy gói kẹo trong tay Đường Vũ Ngân, mặt trên không có tiếng Trung, ghi toàn là ngoại ngữ, hình như không phải tiếng Anh mà là tiếng Đức hoặc tiếng Pháp hay sao ấy…
Giản Tiệp thấy ngại, vì mình không biết phân biệt hàng hóa mà thấy ngại: “Hóa ra là đồ ngoại quốc sao. . . . . .” Trước đây thứ cô ăn là đặc sản thôn quê, cực kỳ rẻ bèo mà thôi. . . . . .
Đường Vũ Ngân mỉm cười, cầm giấy gói kẹo thuận tay vo thành hình con thỏ, đặt xuống trước mặt cô: “Không liên quan gì đến nhãn hiệu, hương vị bên trong mới là quan trọng nhất.”
“. . . . . .”
Giản Tiệp đưa mắt nhìn anh, trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy người đàn ông tên Đường Vũ Ngân này vô cùng quen thuộc, giống như đã quen biết rất nhiều năm, đáng tiếc những gì anh nói quá ít, chỉ để lại trong đầu cô cảm giác tịch mịch như sương, không lưu lại bất cứ dấu vết nào.
Không khí học tập tối nay rất tốt, Giản Tiệp cố gắng, Đường Vũ Ngân cũng phối hợp theo, thấm thoắt đã đến hơn mười giờ.
Đường Vũ Ngân nhìn đồng hồ, nói với cô: “Hôm nay chỉ học đến đây thôi,“ nghĩ ngợi chút, anh lại nói thêm: “Đúng rồi, bốn ngày sau trong giai đoạn đàm phán giữa em và bọn họ, quan trọng nhất là cần có một khí thế khiến người khác phải sợ hãi, mặc dù trong tay em chỉ có những quân bài rác, cũng phải để họ nghĩ rằng em đang có trong tay thùng phá sảnh[1], hiểu không?”
Anh yên tâm đi.” Giãn Tiệp vỗ ngực: “Cái này tôi đương nhiên làm được.”
Đường Vũ Ngân nhíu mày: “Thật sao?”
Giản Tiệp: “Không tin à? Để tôi làm thử cho anh xem.”
Đường Vũ Ngân gật đầu: “Được.”
Một giây sau, chỉ thấy quản đốc Tiểu Giản chậm rãi đi vòng quanh Đường Vũ Ngân, sau đó bất ngờ vươn tay nắm lấy cằm anh, say mê mà trầm giọng giả bộ bình tĩnh, tan nát cõi lòng nói: “Sao. . . . . . Em gái bán hoa xinh đẹp! Rơi vào trong tay anh đây, để xem em còn dám không thành thật nữa không! . . . . . .”
(Xin bonus một tràng cười khả ố của chị ấy *cười sặc sụa*)
Đường Vũ Ngân: “. . . . . .”
Giản Tiệp: “. . . . . .”
Đường Vũ Ngân: “. . . . . .”
Giản Tiệp: “. . . . . .”
Không khí chợt nguội ngắt . . . . .
Nét mặt Đường Vũ Ngân không thay đổi: “Sờ đủ chưa?”
Quản đốc Tiểu Giản vội vàng thu tay lại, cảm giác trên tay vẫn còn hơi nóng, lập tức kêu oan cho bản thân: “Không phải anh nói muốn cho đối phương sợ hãi hay sao? Tôi diễn rất tốt mà. . . . . .”
Ngay cả nói cũng không muốn nhiều lời cùng cô nàng này nữa, Đường Vũ Ngân chẳng nói chẳng rằng túm lấy cổ áo, ném cô ra ngoài, bịch một tiếng khép cửa phòng lại.
Tiểu Giản bị đứng ngoài cửa, ngứa ngáy vô cùng, xì một tiếng tỏ vẻ khinh thường: “Hứ. . . . . . Anh cứ chờ đấy, một ngày nào đó tôi sẽ trở lại báo thù. . . . . .”
Chương 9: Tham Ăn Bắt Chim Bồ Câu Béo
Edit: Hamano Michiyo
Nguồn: Tử Vi Các
. . . . . .
Mùa đông năm 201X, chủ tịch Buck-er Cham-bers, một trong những công ty lớn nhất châu Âu lâm bệnh nặng, các thành viên trong hội đồng quản trị gay gắt đấu tranh cho quyền lợi của mình, Đường Vũ Ngân với thân phận thần bí tuân theo di chúc, trở thành người đại diện tối cao, lo lắng chu toàn mọi việc, thề rằng sẽ bảo vệ cái ghế chủ tịch của ông, đồng thời cũng dốc hết tâm huyết bảo vệ công ty.
Đêm về, hội nghị của ban giám đốc cuối cùng cũng kết thúc, Đường Vũ Ngân vượt lên dẫn đầu, lớp sau hơn lớp trước, sử dụng sát khí mãnh liệt của mình giữ yên ngôi vị chủ quản.
Sau khi kết thúc, mọi người đều giải tán, Đường Vũ Ngân ngồi một mình trên chiếc ghế cao nhất của phòng họp, hoa lệ, trống trải, nhưng cũng tịch mịch vô cùng. Nét mặt không cảm xúc, anh lấy một điếu thuốc ra từ trong túi, châm lên rồi đưa tới bên môi, bắt đầu hút.
Phụ tá tạm thời Lạc Minh Huy đưa tới một chén nước, rồi nhíu mày nhìn anh: “Mỗi lần đàm phán thắng lợi xong cậu đều có dáng vẻ như vậy, không hề vui mừng dù chỉ một chút.”
Động tác của Đường Vũ Ngân rất thành thạo, gần như hoàn hảo quá mức, thản nhiên để lớp sương khói mơ hồ bay lên, vị bạc hà lan tỏa khắp bốn phía, sau đó anh khẽ nở nụ cười nhạt: “Bằng không, tôi nên có dáng vẻ thế nào?”
“Thỏa mãn một chút chẳng hạn…” Lạc Minh Huy đè tay anh lại, không để anh tiếp tục nhấc lên nữa. “Cậu thắng rồi, có biết không? Bảo vệ chiếc ghế của mình ở công ty, tuy rằng mất đi cuộc hôn nhân ở trong nước, nhưng mà ở châu Âu cậu vẫn còn có công việc, thiên hạ trong tương lai chính là của cậu, chẳng lẽ cậu không hề cảm thấy vui sướng hoặc an ủi chút nào hay sao?”
Ánh mắt Đường Vũ Ngân có phần mơ màng, nhưng chỉ chốc lát sau nó đã tan đi, thay thế bằng sự nhanh nhạy quen thuộc.
“Thật ra thì cũng có…” cái cảm giác hưng phấn, vui vẻ, được khích lệ động viên sau khi đàm phán thành công, thế nhưng, Đường Vũ Ngân dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy bước đi, rồi quay đầu lại nói :“…Chẳng qua đó đã là chuyện từ rất lâu trước kia, tôi không còn nhớ rõ nữa rồi.”
Đã bao nhiêu lâu đây? Những ngày ở thôn quê ấy, khi anh dạy một người thuận lợi đàm phán thành công trong trận chiến đầu tiên, mặc dù với anh đó chẳng qua chỉ là một trò đùa, tư cách để làm trò chơi cũng không có, nhưng cảm giác vui vẻ lúc ấy chính là vui vẻ từ đáy lòng, giờ nghĩ lại, có lẽ nó giống như chút hoang phí cuối cùng trong cuộc đời của anh vậy.
Hồi ức, quả nhiên là một gánh nặng khiến người ta khó lòng chịu nổi.
. . . . . .
Thời gian quay ngược trở về hai năm trước đây.
Vẫn là mùa đông năm ấy.
Chiến thắng trở về là một cảm giác như thế nào? Ừm, khi quản đốc Tiểu Giản đàm phán thành công vào một tuần sau đó, bắt các nhà buôn nguyên vật liệu phải cam đoan bán với giá gốc cho nhà máy, cô mới có thể nếm được cái mùi vị của việc vừa xuất quân đã giành được thắng lợi.
Sau khi cuộc đàm phán chấm dứt, Giản Tiệp vẻ vang rạng rỡ cùng Đường Vũ Ngân đi dọc đường núi trở về. Nhân dịp nhiệt tình đắc ý hiếm có này, lúc đi ngang qua một ngọn núi lớn hùng vĩ, Tiểu Giản một mạch trèo lên tới chỗ cao nhất có thể, đương nhiên còn cách đỉnh núi một khoảng nữa, nhưng dãy núi này vốn bao la, đứng đây quan sát cảnh vật dưới chân núi một lúc cũng được rồi.
Nhớ năm đó lúc cô học tiểu học, vào mùa xuân trường có tổ chức đi leo núi, đi đến núi Vô Tích Huệ Sơn gần thành phố C, đi xong rồi còn sắp xếp viết một cuốn du ký tên là “Dõi mắt nhìn Vô Tích, cảm xúc trèo Huệ Sơn”. Mẹ nhà nó, đi có hết một sườn núi nhỏ 300m mà thôi, kích động cái gì chứ? Chỗ bà đây đang đứng bây giờ mới là núi, mới là mountain thật nhá!
Tiểu Giản không khỏi có chút tự mãn, ‘đứng trên đỉnh núi cao, dõi mắt nhìn núi nhỏ’, quả nhiên lão tiên sinh Đỗ Phủ nói không sai, phải leo lên ngôi vị cao nhất mới cảm thấy cuộc đời có ý nghĩa!
“Phó quản đốc, anh xem này…” Tiếng của quản đốc Tiểu Giản hơi trầm thấp, phất tay ra dáng như chủ tịch: “Cảnh vật dưới chân núi trông thật đẹp…”
“. . . . . .”
Đường Vũ Ngân đang chậm rãi đi theo phía sau cô, nghe thấy liền không nhịn được ngẩng đầu, quét mắt liếc nhìn cô một cái.
Người mới quả nhiên là người mới, vừa thấy chút ánh sáng mặt trời liền vui vẻ đến vậy, hơn nữa vị tiểu thư họ Giản này còn là kiểu người không khoe sẽ chết, cho nên lúc này bảo cô làm như không có chuyện gì là điều không thể.
Đường Vũ Ngân chỉ có thể nhắc nhở cô: “Hôm nay chẳng qua chỉ giải quyết được một chút việc nhỏ, về sau vấn đề gặp phải sẽ càng lúc càng nhiều, đặc biệt là vấn đề nội bộ. Loạn trong giặc ngoài, bên trong chính là thứ khó giải quyết nhất.”
“Biết rồi, biết rồi…” Giản Tiệp nhảy từ trên tảng đá xuống, đi tới vỗ vai anh: “Có anh giúp tôi rồi, vấn đề đương nhiên sẽ không còn là vấn đề nữa.”
Đường Vũ Ngân trêu chọc: “Cô tin tưởng tôi đến thế sao?”
“À,” Tiểu Giản cười đáp: “Trước kia cha tôi thường xuyên nói, dùng người thì không nghi, đã nghi sẽ không dùng, điểm này rất quan trọng…”
Đường Vũ Ngân cảm thấy được an ủi, ít nhất cô nàng này vẫn có suy nghĩ rõ ràng.
Tiểu Giản nói nốt: “Chẳng qua tôi đây chỉ là một bà chủ nhỏ, cấp dưới chỉ có một chân chạy là anh, không tin anh cũng không được mà…”
Đường Vũ Ngân: “. . . . . .”
Địa vị bị hạ thấp hết cỡ như vậy, thật đúng là buồn bực…
“Đúng rồi, đưa cho tôi tờ giấy nhỏ vừa nãy đi.”
“Cái gì?”
“Khà khà.”
Tiểu Giản tự quyết định, vươn tay thò về phía túi áo của Đường Vũ Ngân.
Dáng người 1m67 của Giản Tiệp nói thấp thì không thấp, nhưng đứng trước mặt Đường Vũ Ngân cao 1m89 mà nói thì vẫn chỉ là như một chú dê nhỏ mà thôi. Lúc này cô đang ngửa cổ thò tay vào trong túi áo của anh, Đường Vũ Ngân vừa cúi đầu đảo tầm mắt liền có thể nhìn thấy rõ đường cong thon thả động lòng người của cô, khiến thân thể đàn ông có phần nóng rực.
Tiểu Giản đương nhiên không biết lúc này trong đầu Đường Vũ Ngân đã tràn ngập những ý nghĩ không thuần khiết, sau khi lấy được thứ mình muốn, cô liền lùi lại vài bước, quơ quơ chúng trước mặt anh.
“Ban nãy nhắc nhở nhỏ của anh cho tôi lúc đàm phán, tôi muốn giữ lại.”
Đường Vũ Ngân ôm trán: “Đừng giữ làm gì, vứt đi.”
Tiểu Giản liều mạng lắc đầu: “Cần chứ, tôi muốn giữ lại làm kỷ niệm, bị ai thấy cũng không sợ dọa người.”
Thật ra Đường Vũ Ngân rất muốn nói, vấn đề không phải ở chỗ bị người ta thấy sẽ tưởng cô dọa người, mà là tưởng anh dọa người mới đúng. Loại chuyện bé cỏn con này đối với anh mà nói chẳng qua chỉ là trò đùa, còn chưa được tính là trò chơi nữa, tờ giấy nhắc nhở nhỏ dành cho cô này nếu để người ta nhìn thấy, anh không bị cười chết chắc?
Đường Vũ Ngân thuận miệng nói láo, cổ vũ cô: “Chờ cô tập luyện thành thạo rồi cũng sẽ rất lợi hại.”
“Thật sao?” Tiểu Giản đang mơ ước đến một ngày mai tốt đẹp.
Đường Vũ Ngân không chịu trách nhiệm, liên tục gật đầu lấy lệ.
Hai người cùng nhau bước đi trên nền tuyết đọng, hướng về phía chân núi, dưới ánh mặt trời mong manh chiếu rọi khắp khoảng không tĩnh lặng.
Nghĩ đến hai tuần trước, cô vẫn còn đứng tại nơi thành thị phồn hoa, vô tư cười đùa tức giận với mọi người, nay lại bước đi trong ngôi làng nhỏ nơi núi rừng xa xôi, rời xa những ồn ào tấp nập, cùng một người đàn ông mới chỉ quen biết trong hai tuần ngắn ngủi, sóng vai bên nhau công tác và sinh hoạt. Giản Tiệp đút hai tay vào túi quần áo bảo hộ lao động, cảm thán nói: “Đường Vũ Ngân, anh có tin vào vận mệnh hay không?”
“Không tin.”
Giản Tiệp cười rộ lên, “Anh là người của thuyết vô thần sao?”
Đường Vũ Ngân không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ chậm rãi đi bên cạnh cô, thản nhiên đáp: “Con người tôi không có tín ngưỡng nào.”
Chỉ khi không có tín ngưỡng, cảm giác yên bình mới có thể bao lấy quanh thân anh, bất luận trong hoàn cảnh nào cũng có thể giúp anh đưa đoạn tình cảm này ra khỏi vòng nguy hiểm, xung đột, bi kịch, hãm hại, cảm giác phạm tội, tất cả đều bị bỏ bên ngoài; anh mới có thể suy diễn nó trở thành một tình yêu thầm lặng, yêu đến quên mình, yêu đến trốn tránh, yêu đến vô lo, cũng yêu đến không còn ý nghĩa.
Giản Tiệp cứ đi hai bước lại nhảy một bước, còn Đường Vũ Ngân không nhanh không chậm đi theo, hai người cứ thế vừa nói vừa cười, cùng nhau xuống núi.
Đi tới đi lui, ánh mắt Giản Tiệp sáng ngời, bước chân bất ngờ dừng lại, giọng nói đè thấp nhưng vẫn mười phần hưng phấn vang lên: “Kìa kìa! Đường Vũ Ngân! Anh thấy gì phía trước kia không?”
Đường Vũ Ngân: ” . . . . .”
Hoàn toàn không theo kịp lối tư duy nhảy vọt như thị trường chứng khoán trong nước của cô nữa.
Giản Tiệp sao còn có thể quan tâm xem Đường Vũ Ngân nghĩ gì được, trong mắt cô lúc này chỉ còn có đám bồ câu cách mình trăm mét ở phía trước. Tiểu Giản là một người theo trường phái thiết thực, mà trường phái thiết thực chính là khi nhìn thấy đám bồ câu đáng yêu kia, cô không thì thầm kêu “55555555 đáng yêu quá…đến đây chị ôm nào…” như những cô gái bình thường khác, mà cả đầu đều chỉ có duy nhất một suy nghĩ “wow, con mẹ nó, chim bồ câu lớn thế kia nấu canh chắc được nhiều thịt lắm!!!”
Trước đó đã từng nói, ưu điểm lớn nhất của Tiểu Giản chính là chịu khó! Đã nói liền làm!
Không đợi Đường Vũ Ngân có bất kỳ động tác nào, Tiểu Giản đã chầm chậm tiến lên phía trước, vươn tay chộp tới lũ bồ câu.
—— trăm ngàn lần đừng nên tin mấy cái lời tự biên tự diễn của nhân loại, cái gì mà ‘bồ câu là tượng trưng cho hòa bình, là sứ giả ôn thuần, trong miệng ngậm cành ô liu….’
Tưởng bồ câu ngốc lắm ấy không bằng? Sắp bị bắt đến nơi rồi, chẳng lẽ còn không phản kháng sao?
Tiểu Giản chưa bắt được con nào, nhưng trên mu bàn tay đã bị hung tợn hôn vài cái, kêu ‘đau đau đau’ ầm ĩ, cả đám bồ câu chạy tán loạn, cũng may trời không phụ lòng người có công, cuối cùng cũng bắt được một con bồ câu to đầu chậm chạp.
Giản Tiệp cười ha ha, hô lên một câu: “Khà khà, đêm nay nấu canh bồ câu uống…uống!!!….” Chợt thấy từ phía xa có một bóng dáng nho nhỏ chạy vụt tới, tuy rằng thân thể tròn vo nhưng vẫn chạy rất nhanh, giống một quả đạn pháo cỡ nhỏ, nắm chặt góc áo Giản Tiệp không cho cô chạy, tiếng trẻ con phẫn nộ vang lên ——
“Kẻ trộm! Bắt kẻ trộm!!” Người bạn nhỏ vừa gào toáng lên vừa quay đầu: “Trưởng thôn! Chị! Mọi người mau tới đây! Chỗ này có tên trộm bắt bồ câu nhà mình!!”
Tiếng của người bạn nhỏ rất vang, vẫn còn là kiểu chưa thoát ra khỏi vòm họng như trẻ con đang bú, cô bé vừa kêu lên như vậy, mọi người lập tức đều chạy ra, ngay cả trưởng thôn cũng tới.
Vừa thấy là Tiểu Giản, trưởng thôn cũng sửng sốt: “Quản đốc Giản, cô đang. . . . . . ?”
Tiểu Giản vô cùng tủi thân, cầm chân con bồ câu lắc lắc: “Tôi tưởng đây là thú hoang chứ.” Xem dáng vẻ của nó cũng nản không buồn bắt rồi.
“Nói dối!” Người bạn nhỏ ban nãy không phục kêu lên: “Chị là đồ ngốc sao? Bồ câu hoang sẽ tự tay đi làm chuồng ình chắc?!”
“. . . . . .”
Tiểu Giản nuốt nước miếng, chỉ có thể trách mấy ngày nay ăn thịt quá ít, tham ăn thành heo luôn. . . . . .
Tầm mắt của mọi người nhất trí đồng loạt nhìn cô chăm chú.
Đặc điểm lớn nhất của người ở nông thôn chính là chất phác, ghét nhất những kẻ không thành thật, mặc dù Giản Tiệp là người từ nội thành đến, nhưng dưới con mắt của người trong thôn vẫn là người lạ. Người lạ đến từ thành phố ấy à, khôn khéo lắm, quả nhiên không đáng tin.
Tiểu Giản bị nhìn đến sợ run cả người, cuối cùng cũng nhớ đến viện binh, thảm thiết quay đầu kêu lên: “Đường Vũ Ngân. . . . . .”
[1] Thần thám Địch Nhân Kiệt: Phim mà tớ biết có Lâm Tâm Như và Huỳnh Hiểu Minh diễn, còn bản mà tác giả xem tớ nghĩ là bản này, Địch mập mạp và Lý ngạo kiều, chuẩn men luôn